Đời người giống như một quán trọ, và tôi cũng chỉ là một vị khách qua đường.

Một ngày, tôi bỗng hốt hoảng nhận ra bản thân mình cũng đã đến cái tuổi bốn mươi. Những năm vừa qua tôi đã làm những gì nhỉ?

Nghĩ kỹ lại thì không có cái khí phách làm việc lớn mà không ai làm được, không có những hoài bão lớn, những ước mơ cao xa. Chỉ có những bước chân loạng choạng trên con đường, không ngừng tìm kiếm phương hướng và lối ra trong màn sương mù.

Xuất phát điểm làng nhàng, tài nguyên không có, năng lực không đủ, vận may ít ỏi, mơ mơ hồ hồ trải qua bao nhiêu năm như vậy mới chợt giật mình, đây là cuộc sống mà tôi muốn sao? tôi thực sự muốn một cuộc sống mỗi ngày trôi qua đểu lặp đi lặp lại giống nhau đến nhàm chán và không có điểm kết thúc như thế này ư? rồi kết cục chỉ có hối tiếc và oán trách sao? Hay là một ngày nào đó tôi nhận ra tất cả đã muộn, chuyện qua rồi không thể làm lại nữa, vận mệnh đã an bài thế, thì tôi cứ tìm một cái cớ để tiếp tục sống bình lặng dưới đáy giếng là xong?

Không tôi không cam lòng!Tôi không muốn khi tuổi dần cao sẽ mất đi ưu thế ở nơi làm việc, bị những đồng nghiệp trẻ tuổi coi thường, bị cấp trên lạnh lùng châm biếm. Có một câu nói thế này ” con người sống trên đời sao tránh khỏi bị người đời hãm hại. Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, người đáng hận ắt có nỗi khổ riêng”.

Thật ra chúng ta bất mãn ở nơi làm việc hay là cuộc đời chúng ta trở nên mờ mịt cũng không thể trách người khác được. Đừng nói mấy lý lẽ bào chữa như” hoàn cảnh không tốt, thói đời không thuận”. Bỡi vì xét cho cùng, nhìn sâu hơn, rộng ra thì cuộc đời đều công bằng với mỗi con người.

Có mài giũa đau đớn, con người ta mới trở thành viên ngọc sáng. Mỗi người đều có sự khó khăn riêng của mình, đều có nỗi nhọc nhằn mà người khác không biết, chẳng ai thành công dễ như trở bàn tay cả. Bạn cho rằng người khác nhẹ nhàng có được những gì mình muốn, đó là vì căn bản bạn không hề nhìn thấy những câu chuyện đằng sau họ mà thôi.

Đã từng có một khoảng thời gian tôi vô cùng chán nản, làm cái gì hỏng cái đó, cố gắng thế nào cũng chẳng nên chuyện gì, hết cơ hội này đến cơ hội khác đều sượt qua tay tôi rồi rơi mất. Nhìn những người khác như cá gặp nước ở nơi làm việc, tôi chỉ cảm thấy vô cùng phi lý.

Vì sao có rất nhiều người năng lực không bằng tôi lại sống thoãi mái hơn tôi chứ? vì sao tôi đã cố gắng dốc hết sức lực rồi mà vẫn tuyệt vọng thế này?

Đến sau này tôi mới từ từ vỡ lẽ, không phải chuyện cố gắng này là sai, mà là nhận thức của tôi về rất nhiều vấn đề bị sai từ căn bản.

Tôi đã lý tưởng hóa sự cố gắng của mình một cách thái quá, cho rằng chỉ cần nỗ lực là sẽ đạt được thứ mình muốn, mà lại phớt lờ đi vô vàn những yếu tố khác, ví dụ như tìm kiếm cơ hội, rèn luyện EQ, điều chỉnh thái độ, phương pháp học tập, quản lý thời gian, lựa chọn ngành nghề, suy nghĩ sâu xa, sẵn sàng mạo hiểm, giới hạn của lương thiện, khống chế cảm xúc v.v..

Những thứ này bạn không thể học được ở trong trường học, không có sách giáo khoa nào nói cho bạn biết phải làm sao để sinh tồn ở nơi làm việc, nên giao tiếp với người khác như thế nào cho phù hợp, mà bạn phải học trong khi va vấp với xã hội, để tạo nên một phiên bản hoàn chỉnh của chính mình.

Có một số việc, sau khi đã trải nghiệm đủ để nhận thức rõ về nó, có lẽ bạn sẽ như chợt bừng tỉnh: Thì ra là như vậy, sự tình chỉ đơn giản là thế!

Nhưng nếu như bạn cứ chỉ đứng ở ngoài cửa, nhận thức khi ở bên ngoài và bên trong cánh cửa là khác xa nhau. Đến một ngày nào đó bạn cũng ngộ ra, cũng bước qua được ngưỡng cửa của nhận thức đó nhưng thời gian đã không còn chờ đợi bạn. Tuổi trẻ cuồng nhiệt trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, đến khi qua tới bên kia triền núi mới chợt phát hiện đã tóc bạc da mồi. Thời gian đã đi đâu cả rồi?

Trở thành dáng vẻ mà mình yêu thích để nhiều năm về sau không cần phải phàn nàn, hối hận và tiếc nuối, đây có lẽ là lý tưởng sống mà tất cả chúng ta cúng hướng tới.

Tôi chỉ hy vọng nhiều năm sau quay đầu nhìn lại, tôi vẫn có thể giữ được sự lạc quan và hồn nhiên như trẻ thơ, mỉm cười đối diện với muôn trùng khó khăn của cuộc đời.

Cuộc đời vốn là một quán trọ, bạn và tôi đều là khách qua đường.